Người cha khá nổi tiếng trong giới mỹ thuật, dịch thuật, thơ văn. Chẳng những vậy, ông còn được số đông bạn bè biết đến là một người đàn ông lịch lãm, giỏi giang. Vì vậy bài tố cáo càng như tạo ra cơn địa chấn.
Chẳng ai ngờ rằng người đàn ông ấy sẵn sàng “từng phóng dao vào đầu vợ vì quả bưởi, từng chọi bát vào mặt con vì bài hát, và chưa bao giờ nhận lỗi” và làm cha làm chồng vô trách nhiệm như trong bài viết của đứa con gái.
Những dòng chia sẻ như bóp nghẹt tim mỗi người đọc ấy làm tôi nhớ ngay đến chuyện mình và chồng cũ. Anh đã từng là một người chồng, người cha rất tốt. Anh chu đáo, tỉ mỉ, người đàn ông chịu vào bếp và làm việc nhà, chăm con và biết mua hoa cho vợ.Tôi không biết điều gì đã thay đổi để rồi anh trở thành một đàn ông tàn nhẫn.
Có thể mọi thứ thay đổi từ khi anh có người khác, hoặc là đã thay đổi từ trước đó mà tôi không nhận ra.
|
Bên cạnh bạo lực học đường thì bạo lực gia đình cũng là một trong những chủ đề chính của bộ phim The Glory |
Trong bộ phim nổi tiếng gần đây của điện ảnh Hàn QuốcThe Glory(Vinh quang trong thù hận), có một nhân vậtphụ tênKang Hyn Nam(do diễn viênYeom Hye Ran thủ vai). Bàtìm đến nhân vậtnữ chính với mong muốn: chồng bà phải chết.
Lý do bởi bà thường xuyên bị chồng ra đòn tàn bạo. Cô con gái cũng bị đánh đập tàn nhẫn và chồng bà còn muốn bán con gái vào quán bar dù cô bé mới 14 tuổi.
Cô con gái "bóc phốt" cha trong câu chuyện đang ồn ào trên mạnh chắc đã muốn quên những trận đòn cha giáng xuống đầu mẹ, nhưng không thể. Cũng như tôi luôn cũng ước mình và các con có thể quên buổi sáng hôm ấy.
Đó là buổi sáng mà anh muốn vào phòng tôi dù tôi không cho phép, vì chúng tôi đang lythân. Thời điểm đó, tôi đã gửi đơn phương lyhôn ra tòa và đang chờ phân xử. Tôi và anh đã xô xát với nhau, khi tôi không đồng thuận để anh làm điều anh muốn. Anh đẩy mạnh tôi vào tủ quần áo và bóp cổ tôi. Nhưng may (mà có lẽ là không may) cậu con trai lớn của tôi òa khóc vì giật mình. Lúc đó là 5 giờ sáng.
Hôm đó trời lạnh, đứa con nhỏ đang ngủ trong chăn ấm đã run rẩy vì mẹ bế ra thang máy mà không hề có áo ấm. Anh ta cố lôi cậu con lớn lại, mặc cho nó òa khóc. Cậu con trai nhỏ trên tay tôi cũng khóc theo.
Giá mà, hai đứa trẻ quên đi ngày hôm đó, nhưng thỉnh thoảng ký ức của ngày hôm đó vẫn trở về trong trí nhớ của các con và cả trong cơn ác mộng của tôi.
Hôm ấy tôi may mắn không chết vì cái siết cổ của chồng cũ, nhưng cú siết cổ đó và cả vết bầm tím trên lưng dường như luôn còn đâu đó dưới làn da của tôi. Có nghĩa là tôi chịu tổn thương nhiều hơn những cơn đau.
Tôi chạy ra công an phường để tố cáo, nhưng họ nói vết thương không có gì to tát, sau vài thủ tục và được lập biên bản, tôi trở về nhà trong hoảng sợ.
Tôi gửi đơn tố cáo cho cơ quan anh ta đang làm việc, dù biết cũng chẳng khiến anh ta bị sa thải hay bất cứ kỷ luật nào.
Tôi cũng gửi đơn đến nhiều hội đoàn, cơ quan chức năng khác, nhưng sự việc khó giải quyết bởi tôi vẫn còn là vợ của anh ta.
Sau đó, vì sự bình yên của chính mình và các con, tôi đã chủ động dọn đồ đi ra khỏi căn nhà chung, dù biết rằng khó khăn trăm bề với 2 đứa con chỉ vừa lên 3 và lên 4. Nhưng nhờ vào những đơn tố cáo cũng như biên bản công an lập khi tôi bị bạo hành đã giúp tôi có quyền nuôi 2 con khi ly hôn.Dù rằng không có sự can thiệp của chính quyền như tôi mong đợi, nhưng ít nhất những vùng vẫy ấy có giá trị trên tòa và hơn hết nó cũng khiến tôi khép lại cảm giác sợ hãi và luôn nghĩ mình là nạn nhân.
Tôi nghĩ, ai cũng có quyền sợ hãi khi mình là nạn nhân của bạo hành, cả vũ lực và tinh thần nhưng không ai có quyền phán xét người khác nếu nạn nhân không lên tiếng. Trở lại câu chuyện của cô con gái người nghệ sĩ, cũng có ý kiến cho rằng người mẹ đã quá yếu đuối khi không bảo vệ được con, để con phải sống trong một gia đình bạo lực quá lâu.
Nhưng làm sao ta biết được họ đã sợ hãi bao nhiêu? Tôi cũng từng rất sợ hãi và vì sợ hãi nên tôi buộc phải bảo vệ mình và các con bằng cách tố cáo và ra khỏi nhà. Có rất nhiều người vì sợ hãi mà im lặng. Ta không thể dùng con mắt của mình, trải nghiệm của mình để bắt người khác hành động như mình.
Ít nhất trong câu chuyện của mình, tôi không còn là nạn nhân, cũng không tiếp tục xem mình là nạn nhân, và ít nhất tôi cũng cố gắng che chở con mình. Ít nhất con tôi cũng may mắn hơn cô gái của câu chuyện ấy, vì tôi luôn cố gắng để cho con “Quyền cơ bản của một đứa con, quyền được bố mẹ ưu tiên, che chở và dẫn đường” - điều cuối cùng cô ấy viết để kết lại câu chuyện đau lòng của gia đình.
Đứa con ấy có quyền kể, có quyền viết ra câu chuyện của mình. Có thể điều đó giúp cô tự chữa lành những vết thương mà vô tình cô phải chịu. Và nếu người mẹ chọn im lặng, thì đó cũng là quyền của chị. Xử lý vấn đề bạo lực gia đình chưa bao giờ là dễ dàng, đơn giản. Những thủ tục chúng ta thường nghe hay được khuyên như cầu cứu chính quyền đoàn thể, viết đơn tới các cơ quan chức năng... thực tế chưa hẳn hiệu quả. Vì vậy tôi nghĩ, quyền tố cáo và quyền im lặng của nạn nhân đều cần được tôn trọng.
Kim Ngọc (quận 8, TPHCM)
Chấp nhận bạo hành và chờ người chồng thay đổi, tới khi con lớn thì ly hôn, hay phải ly hôn ngay để bảo vệ thân thể và tính mạng?Nếu ly hôn thì tính toán ra sao để không bị trả thù, con cái đỡ tổn thương? Mời bạn chia sẻ những trải nghiệm, những câu chuyện thực tế cùng chúng tôi.Bài viết, hình ảnh, clip xin gửi về địa chỉ email:online@baophunu.org.vn |